Nhật kí Gap Year để du học tiếng Anh tại Philippines – Part 3

TRẢI NGHIỆM ĐI VỀ MUỘN VÀ VÀO CASINO!
 
“Là con gái em không được phép uống bia, chẳng được phép uống rượu, cũng nói không với hút thuốc. Việc đi chơi về khuya là một điều rất tồi tệ trong suy nghĩ của bố mẹ, của gia đình và người thân em”. Đó là lí do sống 20 năm cuộc đời và chỉ một suy nghĩ rằng vào club là không tốt, casino là điều gì đó cực kì tồi tệ.
 
 
Ngày đầu tiên học ở Phil, dù đã biết là Nhật và Hàn họ uống rượu hút thuốc rất giỏi nhưng mình vẫn rất sốc khi có những bạn chỉ mới 17 hay 18 tuổi đầu cũng hút thuốc, uống rượu như điên. Mình hỏi nó sao mày thích hút thuốc vậy. Chẳng có lí do nào cả, không phải là stress, cũng không có áp lực nào, chỉ là “bạn tao hút thì tao cũng hút thôi”, hay” chị tao hút nên tao hút theo”.
 
Mỗi tối thứ sáu , thứ bảy hàng tuần, club luôn là điểm đến ưa thích của họ và họ chỉ trở về khi đã say mèn. Cái ấn tượng bạn đầu nhói lên trong đầu mình là lúc này thật điên rồ và mình chẳng thích vậy tí nào. Mình bắt đài có những đánh giá bước đầu khá tiêu cực về họ.
 
Anh Samuel bảo mình cứng nhắc, mình cũng biết vậy. Bởi bản thân mình đã sống khá lâu trong sự bao bọc của bố mẹ, việc hút thuốc, uống rượu, đi về đêm trong khi mình lại là một đứa con gái là một việc khó chấp nhận.Và việc thay đổi nhận thức và cài đặt lại cái đầu đôi khí khá khó khăn với mình.
 
Oánh cái mốc lần đầu tiên vào club của một đứa cổ hủ như mình vào tuần thứ 3 khi sang đây. Trăm nghe không bằng một ngó, “cái gì ngon thì ăn nhiều, không ngon sau không ăn nữa. Cái gì cũng nên thử cho biết”. Mình bắt đầu vỡ ra điều gì đó khi bước chân vào club, rằng nó khác xa so với tưởng tượng của mình. Không phải gái gú đáng sợ như mình nghĩ, chỉ uống và nhảy sau một tuần làm việc mệt mỏi, và việc kết bạn cũng dễ dàng hơn nếu bạn có thể uống. Có lẽ do cái tính khó ở của mình nên dù đã có những suy nghĩ tích cực hơn về vấn đề này thì mình vẫn không thích club lắm: đau tim lắm :))
 
Oánh tiếp cái mốc nữa khi lần đầu vào casino là khi anh Samuel muốn họp mặt học viên. Vậy là mấy anh chị rủ nhau qua IT Park lượn vòng và vào casino cho mình mở mang tầm mắt. Điểm hay ở chỗ này là dù bạn không có nhiều tiền thì vẫn có thể vào chơi và trải nghiệm cảm giác sang chảnh. Có nhiều thứ để chơi chứ không nhất thiết như mình thấy trên TV chỉ dành cho giới nhiều “lá mít”. Nó chia ra làm 2 khu, một khu dành cho những người chơi nhỏ và một khu chơi lớn riêng. Có chỗ ăn uống hút thuốc và ngủ khi mệt. Đặc biệt là điều hoà mát hơn khách sạn 5 sao. Chắc vì vậy mà 2 anh chị đi cùng tìm chỗ bò ra ngủ. Yên tĩnh, không náo động đàn đúm như hội đỏ đen bên mình.
 
Biết để so, để nhận rằng từ trước nay những gì mình nghĩ thật nông cạn. Có những thứ phải đi nhiều để biết, để hiểu. Cũng như bọn bạn mình. Cả tuần học mệt cũng chỉ đợi hai ngày cuối tuần đi xoã. Club chỉ đơn giản là nơi thư giãn và biết thêm nhiều bạn, uống nhiều hay ít không đánh giá được phẩm chất con người họ. Có những người trước đó mình đánh giá rất nhiều thì sau đó lại trở thành bạn tốt của mình, luôn giúp mình khi cần. Tuy nhiên, những người trước đó chẳng uống, chẳng bao giờ hút thuốc nhưng lại chẳng biết những gì họ làm sau lưng mình. Bản chất ở một người khó để biết từ cái nhìn bạn đầu. Những trải nghiệm này rất đáng giá cho mình và không thể nào mua được bằng bất cứ giá nào. Một cái tát mới khiến mình tỉnh sớm hơn và bớt cổ hủ hơn. Tuy nhiên, mình vẫn là mình, không uống là không uống, không hút thuốc là không hút thuốc, có thể trải để nghiệm chứ không trải để vấp vào quá sâu.
 
Vòng tay của bố mẹ quá sâu với mình, cái nhìn của những người xung quanh quá quan trọng với mình trước đó, sự thụ động khiến mình lỡ mất nhiều thứ, không dám trải nên chẳng có gì để nghiệm. Bắt đầu những trải nghiệm ngốc nghếch của riêng mình, về một thế giới to to với những góc suy ngẫm nho nhỏ.
 
Hi! Mình là Jasmine! Lần đầu biết club và casino như thế nào!
 
To be continued
Hãy để lại ý kiến của bạn